Cuối nẻo chân mình những phượng rơi
Ngàn mây rớt nhẹ lửng lơ vời
Thu về Hạ vãn niềm thương nhớ
Liễu tới dâng trào mạch cảm khơi
Bởi cúc sân vườn hương rực rỡ
Còn Oanh giữa mộng dáng xinh ngời
Hồn ta quạnh vắng người đâu nhỉ
Dạo bước nơi thềm bão chẳng vơi
Ngàn mây rớt nhẹ lửng lơ vời
Thu về Hạ vãn niềm thương nhớ
Liễu tới dâng trào mạch cảm khơi
Bởi cúc sân vườn hương rực rỡ
Còn Oanh giữa mộng dáng xinh ngời
Hồn ta quạnh vắng người đâu nhỉ
Dạo bước nơi thềm bão chẳng vơi