Ảo não lưng trời một áng đen
Vầng trăng núp gọn phủ bên đèn
Khuya về dáng nhỏ đi chiều ngược
Sáng lại thân gầy gã tưởng quen
Vẫn thưởng từng đêm đàn khúc nhạc
Rồi vương thiếu phụ thổi cây kèn
Bao ngày quạnh quẽ vì sao nhớ
Mộng cứ len hoài nỗi khổ xen
Vầng trăng núp gọn phủ bên đèn
Khuya về dáng nhỏ đi chiều ngược
Sáng lại thân gầy gã tưởng quen
Vẫn thưởng từng đêm đàn khúc nhạc
Rồi vương thiếu phụ thổi cây kèn
Bao ngày quạnh quẽ vì sao nhớ
Mộng cứ len hoài nỗi khổ xen