Bâng khuâng nghĩ ngợi buổi chiều tà
Điểm cuối đời người chẳng có xa
Lắm thủa vây quanh đầy chúng BẠN
Nhiều lần luẩn quẩn chỉ mình TA
Đang vui, mãi thỏa nào chiêm nghiệm
Hết vượng, rồi tàn mới thấu ra
Cái lẽ vô thường từ vạn thuở
Luôn bao quát ngoại ngõ, trong nhà.
