Nhành rơi, lá rụng mỏng manh dần
Cuốn lịch treo tường cũng tủi thân
Bởi lẽ đầu xuân còn một tá
Vì đâu cuối hạ chỉ đôi phần
Vơi ngày họ gỡ… xem rồi bỏ
Cạn bữa ta nhìn… xé để cân
Vẫn biết thời gian nào trở lại
Thìn đi Tỵ đến… mãi xoay vần
Cuốn lịch treo tường cũng tủi thân
Bởi lẽ đầu xuân còn một tá
Vì đâu cuối hạ chỉ đôi phần
Vơi ngày họ gỡ… xem rồi bỏ
Cạn bữa ta nhìn… xé để cân
Vẫn biết thời gian nào trở lại
Thìn đi Tỵ đến… mãi xoay vần