Ta thường gợi mãi buổi trời mưa
Tiễn biệt người đi tuổi mới vừa
Bởi chạnh hồn đau hờn dỗi chứa
Do sầu dạ nẫu giả vờ đưa
Tình xa cách trở còn khơi bữa
Nghĩa cạn tìm nhau chán đủ thừa
Quạnh quẽ canh dài đêm tưởng lứa
Nay đành chịu đắng nỗi niềm chưa
Tiễn biệt người đi tuổi mới vừa
Bởi chạnh hồn đau hờn dỗi chứa
Do sầu dạ nẫu giả vờ đưa
Tình xa cách trở còn khơi bữa
Nghĩa cạn tìm nhau chán đủ thừa
Quạnh quẽ canh dài đêm tưởng lứa
Nay đành chịu đắng nỗi niềm chưa