Giấc mộng qua rồi chẳng thấy đâu
Thềm sương lặng lẽ khúc tơ sầu
Em từ thuở ấy phai mi ngọc
Bạn chắc bây giờ vẹn nghĩa cau
Đã để mưa buồn giăng lối cũ
Còn mang tuyết lạnh phủ duyên đầu
Âm thầm mỗi độ mùa thay đổi
Hỏi lúc đêm tàn có nhớ nhau?
Tơ hồng đứt đoạn hỏi vì đâu?
Để mộng ngàn năm mãi nhuộm sầu
Kẻ tủi bao phen đằm mắt ngọc
Người mừng trọn kiếp đỏ trầu cau
Chưa từng ghẻ lạnh câu vàng đá
Lại bị nhờn khinh chữ bạc đầu
Ngộ nhỡ ngày sau còn giáp mặt
Hai mình chẳng biết có nhìn nhau?
Tình mình chẳng vẹn bởi do đâu?
Đã khiến hai ta phải nhuốm sầu
Đất mẹ phân ly… chia cắt lối
Quê nhà chiến cuộc… đứt duyên cau
Vương hoài chỉ chuốc buồn tâm dạ
Tiếc nuối chi khi bạc mái đầu
Ký ức êm đềm xưa giữ lại
Cho ngày xế bóng ấm lòng nhau.
Trần Quốc Tiến
03:13 - 03/03/2024
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Có 4 bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ