Rét lạnh tràn lan ảo não dùi
Đêm ngày ủ ấm những lần vui
Chiều ngơ ngẩn buốt hồn chan đọng
Sáng thẫn thờ đau dạ đủ vùi
Nọ đã đi rồi tim trống trải
Đây còn tưởng nhớ nỗi niềm thui
Vì đâu hẩm phận duyên mờ lối
Nghĩ lại càng cay chẳng thấy mùi
Đêm ngày ủ ấm những lần vui
Chiều ngơ ngẩn buốt hồn chan đọng
Sáng thẫn thờ đau dạ đủ vùi
Nọ đã đi rồi tim trống trải
Đây còn tưởng nhớ nỗi niềm thui
Vì đâu hẩm phận duyên mờ lối
Nghĩ lại càng cay chẳng thấy mùi