Giun vừa trỗi quậy chân còn xéo
Có phải thon mình nên đã ghẹo
Bốn buổi say mềm đẫm dạ meo
Hai ngày tỉnh dậy vương hồn méo
Hoài cho những kẻ thốt kêu mèo
Mãi để bao người lên tiếng mẹo
Hỏi khó đâu mà lại vẫn keo
Hay là tức giận âm thầm xẻo.
Ngũ độ thanh