Ngỏ vắng đìu hiu gợi nỗi buồn
Bao mùa lá rụng võ vàng tuôn
Thu dừng gió thổi lay cành phượng
Hạ tiễn mù giăng lả cánh chuồn
Mãi mộng chờ ai đà khép cửa
Luôn hoài đợi kẻ đã cài khuôn
Thời gian cứ vẫn khơi dòng tủi
Nước chảy về đâu hỡi mạch nguồn
(Ngũ độ thanh)