(Nđt, bvđâ)
Đôi lần vợ nhắc bỏ làm thơ
Bởi thấy nhiều khi lão phạc phờ
Bữa vẩn vơ nhìn tâm chợt nhớ
Hôm nhàn nhã bước dạ còn mơ
Đầu phên trướng rũ câu nào mở
Cạnh cửa rèm buông ý vẫn chờ
Đã bảo phen này không mắc nợ
Khôn hồn chớ dại… mãi rồi đơ.
Bởi thấy nhiều khi lão phạc phờ
Bữa vẩn vơ nhìn tâm chợt nhớ
Hôm nhàn nhã bước dạ còn mơ
Đầu phên trướng rũ câu nào mở
Cạnh cửa rèm buông ý vẫn chờ
Đã bảo phen này không mắc nợ
Khôn hồn chớ dại… mãi rồi đơ.