Nđt
Ngây nhìn lá rụng xoải bàn chân
Lại dõi người đi nẻo ấy trần
Kẻ vẫn trăm lần vương nhớ nặng
Ai từng một thuở kết làm thân
Vì tim mãi tưởng là duyên phận
Bởi mắt hoài nghi nữa mộng phần
Phảng phất thu sầu len cõi dạ
Cho dài nỗi hẹn biết mùa phân
Lại dõi người đi nẻo ấy trần
Kẻ vẫn trăm lần vương nhớ nặng
Ai từng một thuở kết làm thân
Vì tim mãi tưởng là duyên phận
Bởi mắt hoài nghi nữa mộng phần
Phảng phất thu sầu len cõi dạ
Cho dài nỗi hẹn biết mùa phân