Nđt
Vương hoài một thuở quãng ngày phiêu
Vẫn dạo vườn xưa khắc khoải chiều
Hạ vẫy buông lòng thương dấu gửi
Thu về ngóng cội rũ nhìn yêu
Còn in bóng nọ niềm mơ thẳm
Bởi ngập hình kia nỗi nhớ nhiều
Chỉ gió làn bay tràn cõi mộng
Thôi đành đứng vậy dõi buồn xiêu
Vẫn dạo vườn xưa khắc khoải chiều
Hạ vẫy buông lòng thương dấu gửi
Thu về ngóng cội rũ nhìn yêu
Còn in bóng nọ niềm mơ thẳm
Bởi ngập hình kia nỗi nhớ nhiều
Chỉ gió làn bay tràn cõi mộng
Thôi đành đứng vậy dõi buồn xiêu