Vực thẳm sông đầy vẫn gắng theo
Ngày xưa cực khổ xót thân nghèo
Vươn mình chả sợ tai hoài bỡn
Rảo bước không nề họa mãi gieo
Lãng mạn thời nao đành gửi gió
Đào hoa thuở ấy buộc xuôi đèo
Nhân tình hoá giải đời êm đẹp
Nắng ửng chân trời nhạc bỗng reo
Ngày xưa cực khổ xót thân nghèo
Vươn mình chả sợ tai hoài bỡn
Rảo bước không nề họa mãi gieo
Lãng mạn thời nao đành gửi gió
Đào hoa thuở ấy buộc xuôi đèo
Nhân tình hoá giải đời êm đẹp
Nắng ửng chân trời nhạc bỗng reo