Ủ lại tình xưa đã mất rồi
Như dòng nước chảy lững lờ trôi
Lòng cay dạ thẳm sầu bao lối
Buổi nghĩ ngày thương mộng mấy đồi
Để thẫn thờ trăng hoài úa vội
Cho ngờ nghệch gió mãi buồn thôi
Chừng tim cứ đọng tràn vương nỗi
Vẫn gửi lời say tiếng ngọt bồi
Khoảng vắng mình xa cũng thật rồi
Nơi lòng kỷ niệm đã dần trôi
Tìm duyên nẻo nọ đưa thầm lối
Lỡ phận ngày kia gửi kín đồi
Một phút sai lầm đâu chỉ lỗi
Đôi đường phải khóc vậy nào thôi
Tình xưa nói vẫn rằng không đổi
Cứ khảm hình mơ ngỡ mộng hồi
Sẽ trả cho lòng bến lặng trôi
Tình say thuở nọ mất theo rồi
Như bèo hụt hẫng khi chìm nổi
Tựa gió mơ màng buổi lỡ thôi
Một nẻo vì ai buồn nghẽn lối
Ngàn hôm bởi họ ngóng thương đồi
Thầm vương ái mộng nay sầu nỗi
Để nhớ bao lần đẫm mặn môi