Trời đất âm u nghĩ cũng buồn
Cửa nhà chống chế ép theo luôn
Nhớ câu tự tại đời thường cúi
Nghe chữ ung dung kiếp bí luồn
Cho rối lòng Đào khi hạ dục
Để hồi dạ Phượng lúc mưa tuôn
Cứ mong tủi khổ đừng đùa nữa
Mà bọn Cô Vi vẻ chẳng chuồn
(Thượng vĩ)