Đời mình quá nửa trẻ gì đâu
Tóc chớm dần phai ngả bạc mầu
Vẫn chuyện cơm tiền nên bỏ phú
Do tình nghĩa bạn kết thành câu
Nơi hàng quán ngại không lui tới
Nẻo Miếu Đình thôi chẳng ghé cầu
Bởi khắp ba miền đang dịch dã
Nay đành tạm lánh ở vùng sâu!
Ai dè đã trốn tận vùng sâu
Sớm tối bình tâm để nguyện cầu
Dịch bỗng theo về loang bóng quế
Đông còn lán lại tủi hình câu
Khi toàn ngõ xóm buồn thương cảnh
Khiến nụ đào xuân vội úa mầu
Cửa đóng muôn nhà im ắng lạ
Bao người sợ hãi chả đi đâu
Sớm tối bình tâm để nguyện cầu
Dịch bỗng theo về loang bóng quế
Đông còn lán lại tủi hình câu
Khi toàn ngõ xóm buồn thương cảnh
Khiến nụ đào xuân vội úa mầu
Cửa đóng muôn nhà im ắng lạ
Bao người sợ hãi chả đi đâu