Bay lên cánh nhạn liệng chân trời
Cứ ngẩn ngơ nhìn lá rụng rơi
Gợi đắm nơi người câu nói hẹn
Tràn trao chốn kẻ chữ say rời
Mà thương bóng nhuộm thân chao ngả
Để nhớ tim lồng mắt vợi khơi
Vẫn gửi lòng trông về xóm ấy
Mênh mang ruột thắt nghĩ xao đời
ll
Một thuở mơ màng dưới nắng rơi
BAY LÊN CÁNH NHẠN LIỆNG CHÂN TRỜI
Chìm trong cõi vắng hồn đau trải
Níu cảnh hôm dày dạ xót khơi
Gót khỏa đi trần vơ vẩn đếm
Chiều buông gió lộng thẩn thơ rời
Hình như buổi đó giờ xuôi cả
lặng lẽ rầu thêm bỡ ngỡ đời
BAY LÊN CÁNH NHẠN LIỆNG CHÂN TRỜI
Chìm trong cõi vắng hồn đau trải
Níu cảnh hôm dày dạ xót khơi
Gót khỏa đi trần vơ vẩn đếm
Chiều buông gió lộng thẩn thơ rời
Hình như buổi đó giờ xuôi cả
lặng lẽ rầu thêm bỡ ngỡ đời
Liêu xiêu mấy lối rẽ sang đời
Cỏ vẫy sao đồng cũng nhạt rơi
Cuộn xuống dòng mây chìm góc biển
BAY LÊN CÁNH NHẠN LIỆNG CHÂN TRỜI
Men tình vội khuấy chăng hoài lả
Dáng ái vừa trào có đã khơi
Nếu chẳng mi buồn ai hỏi đến
Thì duyên cũ nọ lại đang rời
Cỏ vẫy sao đồng cũng nhạt rơi
Cuộn xuống dòng mây chìm góc biển
BAY LÊN CÁNH NHẠN LIỆNG CHÂN TRỜI
Men tình vội khuấy chăng hoài lả
Dáng ái vừa trào có đã khơi
Nếu chẳng mi buồn ai hỏi đến
Thì duyên cũ nọ lại đang rời
Bến đợi nay chờ dẫu hết khơi
Đầy khao khát tưởng cuốn ngang rời
Sầu chan muốn giấu nào tin bỏ
Mộng lấp cho bằng chớ tắt rơi
Tỏa ngập làn sương nghiêng rạng núi
BAY LÊN CÁNH NHẠN LIỆNG CHÂN TRỜI
Lời yêu vốn dĩ là dâng tặng
Ngại mãi đem nhầm ấp ủ vơi
Đầy khao khát tưởng cuốn ngang rời
Sầu chan muốn giấu nào tin bỏ
Mộng lấp cho bằng chớ tắt rơi
Tỏa ngập làn sương nghiêng rạng núi
BAY LÊN CÁNH NHẠN LIỆNG CHÂN TRỜI
Lời yêu vốn dĩ là dâng tặng
Ngại mãi đem nhầm ấp ủ vơi
Lan man giọt nước chợt liền rời
Ngắm dải sông hờn lượn khúc khơi
Bỗng đợt mưa vùi giày sóng cả
Này cơn bão thổi ngụp miền đời
Tìm ngây ngất nẻo sau vườn nhớ
Dõi đẫn đờ bờ trước cuộc rơi
Bởi lỡ vương nhiều dài rũ mỏi
BAY LÊN CÁNH NHẠN LIỆNG CHÂN TRỜI
Ngắm dải sông hờn lượn khúc khơi
Bỗng đợt mưa vùi giày sóng cả
Này cơn bão thổi ngụp miền đời
Tìm ngây ngất nẻo sau vườn nhớ
Dõi đẫn đờ bờ trước cuộc rơi
Bởi lỡ vương nhiều dài rũ mỏi
BAY LÊN CÁNH NHẠN LIỆNG CHÂN TRỜI