Trước cổng nhà xưa vẫn bụi hồng
Yêu nàng quá đỗi đoạn thành ông
Chiều qua ấp ủ, từng phôi cặm
Tối lại cầu an những quả trồng
Lặng lẽ dòng châu, gài cánh cửa
Âm thầm cõi dạ, với phòng không
Tình đi khuất ngõ người trông đợi
Khổ nỗi mình trăng, ngọn gió lồng
Yêu nàng quá đỗi đoạn thành ông
Chiều qua ấp ủ, từng phôi cặm
Tối lại cầu an những quả trồng
Lặng lẽ dòng châu, gài cánh cửa
Âm thầm cõi dạ, với phòng không
Tình đi khuất ngõ người trông đợi
Khổ nỗi mình trăng, ngọn gió lồng