Ngày nao cõi thế, dịch vô trùng
Bữa đó dương trần hết kẻ hung
Vẫn chộ nhà neo thèm cảnh ấm
Còn hay cửa hụt đói nên khùng
Nhưng đời khổ luỵ đò sông cách
Tại số bần hàn, ngõ lạch chung
Áo mảnh sờn vai, lâu cũng rách
Mà đâu dám nợ sợ phong bùng
