Lênh đênh sóng nước bập bềnh trôi
Lạc bước đôi ta mãi biệt rồi
Lặng lẽ người đi tâm bạc bội
Lẻ loi đứa ở dạ như vôi
Lơ thơ duyên héo nào ai tội
Lấp lửng tình non chẳng kẻ bồi
Lỗi nhịp đường tơ đâu dám dỗi
Lòng đau héo hắt mảnh tình côi.
(Thủ nhất tự)
Một cánh hoa tàn nỡ thả trôi
Mùi thơm ngát, đã nhạt khô rồi
Môi hồng ngấn thuỷ y màu bội
Má đỏ phuy hờn tựa bãi vôi
Mướn mõ khi tình san sẻ tội
Mò chi bữa ngải xốn xang bồi
Mai này bến cạn đò ngang dỗi
Mắt lệ dâng tràn nghĩa bỏ côi
Mùi thơm ngát, đã nhạt khô rồi
Môi hồng ngấn thuỷ y màu bội
Má đỏ phuy hờn tựa bãi vôi
Mướn mõ khi tình san sẻ tội
Mò chi bữa ngải xốn xang bồi
Mai này bến cạn đò ngang dỗi
Mắt lệ dâng tràn nghĩa bỏ côi