Như lòng có mặn cũng đành rơi
Chạnh nhớ vườn xưa ngỡ chẳng rời
Để cứ tràn thêm ghì nỗi đợi
Cho hoài nếm gửi ngập niềm khơi
Ngày đem dạ / ấy hoa buồn bởi
Lại liễu mềm hay/ gió thổi trời
Ngõ vắng thương ngời đau ủ vợi
Đâu còn tiếng gọi buổi nào nơi
Lhtnv. Nđt. Gcđ. Bvđa
Ngâu buồn thổn thức giọt chiều nơi
Lặng bóng nhìn mưa đẫm khoảng trời
Tưởng giữ tình kia còn xót đợi
Mê chờ bến nọ trải nồng khơi
Đêm dài hẹn / thuở yêu vừa tới
Cõi thoảng dần buông /bóng nhạt rời
Những giấc mơ sầu ru mộng bởi
Như lòng có mặn cũng đành rơi
Ngâu buồn thổn thức giọt chiều nơi
Lặng bóng nhìn mưa đẫm khoảng trời
Tưởng giữ tình kia còn xót đợi
Mê chờ bến nọ trải nồng khơi
Đêm dài hẹn / thuở yêu vừa tới
Cõi thoảng dần buông /bóng nhạt rời
Những giấc mơ sầu ru mộng bởi
Như lòng có mặn cũng đành rơi