Vẫn trở trăn buồn đến ngọn sông
Ngày xa rệu rã cảnh xưa đồng
Mà đau khắc khoải thềm mơ rũ
Bởi xót âm thầm giữa mộng không
Có thể nào quên lần dạ nẫu*
Còn chăng đó hẹn buổi môi hồng
Bao nghèn nghẹn đắng vương tràn đẫm
Cứ ngỏ tim chờ dẫu lạnh đông
Nđt. Ltđ