Cứ ngỡ ai kìa … hoá nhận vơ
Trùng dương cuộn sóng mãi xô bờ
Duyên xưa khép lại ghìm câu chữ
Nghĩa mới gom vào trải áng thơ
Lạnh dạ đơn chăn trầm nỗi ngóng
Mềm tay dịu mắt bổng giây chờ
“Phu thê nhất nhật” trao niềm ước
Ủ trái tim hồng vẫn mộng mơ.
Họa thơ Lương Tú VNTH