Đêm trằn trọc mãi kiếp lầm than
Ghép chữ tìm vui khổ ngập tràn
Vợ thảo quay đầu khi bữa túng
Con khờ tủi phận lúc tiền khan
Còn vay nghĩa ấy … Lo nào đủ?
Vẫn nợ tình kia … Chết chửa nhàn
Hỏi nữa nhưng mà ai thấu được
Thôi ngừng tự vấn để đời an!!!
Anh Duy
04:13 - 14/06/2020