Dạo thoảng mơ màng đẫm cánh mai
Lòng buông khắc khoải nỗi đau dài
Mà thương số phận sương chiều phủ
Bởi rũ ân tình mắt lặng phai
Một buổi phương trời luôn ngỡ bóng
Ngàn năm góc biển vẫn vương hài
Đầy vơ vẩn dạ buồn mong ấy
Đã gửi đi sầu chợt nhớ ai
129. THOẢNG CÁNH MAI