Lặng lẽ bên thềm nắng rủ thu
Bàn chân giẫm lá thoảng sương mù
Theo người ngả ấy hồn thêm lạnh
Ngỡ kẻ hoa này dạ đắm nhu
Gió xạc xào đem buồn ủ dẫu
Tình man mác trải nẫu thương dù
Hanh vàng ngõ nhỏ đi nhè nhẹ
Nặng gót xưa về thuở lãng du
122. THUỞ LÃNG DU