Ảo não thơ lòng mộng nắm tay
Thềm hoang lặng lẽ dáng hoa gầy
Bao mùa lá rụng khơi niềm tủi
Mấy độ trăng tàn thoảng nỗi say
Những tưởng yên bình nơi tục thế
Ngờ đâu hụt hẫng chốn phương này
Nhiều khi mặc khách hoài quân tử
Chén rượu bên đời đẫm lệ cay!!!
Ngũ độ thanh