Một lời giận trách mãi không thôi
Một phút xa nhau phải đứng ngồi
Một thưở ân tình còn vụt tắt
Một ngày nghĩa trọng để hoài trôi
Một cơn gió thoảng vây triền núi
Một áng sương sa lấp đỉnh đồi
Một kiếp nghèo làn dòng lệ đẫm
Một đời quạnh quẽ đắng bờ môi
họa bài NỬA của Trang Nhi