Có lẽ làn sương phủ bụi mờ
Hay là mệt mỏi cũng vì thơ
Nhìn xa nghĩa bạn ngàn thương nhớ
Nghĩ lại quê mình vẳng ước mơ
Vững dạ duyên đời qua đóng mở
Bền tâm đạo lý vẫn mong chờ
Trăng buồn nước lũ làm dang dở
Giục giã nên lòng chả dám ngơ .
( ngũ độ thanh )