Có đi mới biết lối xa gần
Gói mỏi rồi khôn giữa bụi trần.
Đường dốc cheo leo qua thác lũ
Lối quanh vắt vẻo tới phù vân.
Sa cơ ắt rõ điều nên tránh
Lạc bước càng hay lẽ phải cần.
Vạn lộ xưa nay đà mãi bộ
Ngàn phương vững tiến há chồn chân.
Cuối xuân nhuỵ héo sắc phai
Đầu hè biết có còn ai nhớ mình!
Đầu hè biết có còn ai nhớ mình!