Vàng hanh nắng nhạt tưởng thu vời
Biết rã đông tàn phả lạnh khơi
Bởi vắng trong lòng đau vậy nỗi
Vì hoen cuối ngõ lặng sao đời
Nên cành vẫy lá chìm mơ đợi
Dẫu cảnh buông chiều đọng nhớ rơi
Mộng ấy còn vương tình vẫn hỏi
Mà sao tiếng hẹn bỗng như cời
Biết rã đông tàn phả lạnh khơi
Bởi vắng trong lòng đau vậy nỗi
Vì hoen cuối ngõ lặng sao đời
Nên cành vẫy lá chìm mơ đợi
Dẫu cảnh buông chiều đọng nhớ rơi
Mộng ấy còn vương tình vẫn hỏi
Mà sao tiếng hẹn bỗng như cời