Cái lạnh mùa đông ủ rũ trời
Trông cành lá rụng vẽ đường rơi
Người xưa vẫn ngỏ rằng thu đợi
Kẻ cũ luôn chờ với hạ khơi
Một chút hương nồng duyên chẳng đẫm
Đôi lần cảnh xót mặt nào tươi
Mà tim cứ ngỡ lời ai gửi
Giữ lại làm chi khoảnh khắc cười
Trông cành lá rụng vẽ đường rơi
Người xưa vẫn ngỏ rằng thu đợi
Kẻ cũ luôn chờ với hạ khơi
Một chút hương nồng duyên chẳng đẫm
Đôi lần cảnh xót mặt nào tươi
Mà tim cứ ngỡ lời ai gửi
Giữ lại làm chi khoảnh khắc cười