Ctđ
Nổi bão đồi trôi với lạnh hàn
Tuôn bùn nước chảy bỗng nhà tan
Vùi thân lặng bóng lòng thương trỗi
Rã mặt đầy mưa cảnh khóc tràn
Một nấc ngàn trông người vẫn hỏi
Tim trầy mắt nghẹn kẻ còn than
Màn không ngủ đất thêm rầu dạ
Chất mãi buồn chung để lệ giàn
Tuôn bùn nước chảy bỗng nhà tan
Vùi thân lặng bóng lòng thương trỗi
Rã mặt đầy mưa cảnh khóc tràn
Một nấc ngàn trông người vẫn hỏi
Tim trầy mắt nghẹn kẻ còn than
Màn không ngủ đất thêm rầu dạ
Chất mãi buồn chung để lệ giàn