Rũ đậm buồn ai để chất sầu
Ân này bỗng chốc bỏ thành câu
Ngày xưa nghĩa nọ tràn bao đắm
Chốn hẻm nhà kia dậy những cầu
Bởi tiếng thương lòng như đã cạn
Hay lời níu thuở tựa dần sâu
Mà tim chạnh xót người đau nẫu
Ngậm đắng thầm cay trở rõ đầu
Ân này bỗng chốc bỏ thành câu
Ngày xưa nghĩa nọ tràn bao đắm
Chốn hẻm nhà kia dậy những cầu
Bởi tiếng thương lòng như đã cạn
Hay lời níu thuở tựa dần sâu
Mà tim chạnh xót người đau nẫu
Ngậm đắng thầm cay trở rõ đầu