Ba thề bảy hứa lúc lên ngôi
Chẳng được bao lâu ruột hóa tồi
Có phải tay chân nhiều bạc dính
Hay là mặt mũi lắm vàng bôi
Trên bờ đất sạch sao không ở
Dưới nước bùn dơ lại muốn ngồi
Giữa chốn phong trần đầy gió bụi
Bây giờ gãy ghế thật lôi thôi.
(Nđt, Ltvt, Ntvv, Bvđâ)
Cứ tưởng chui luồn sẽ được ngôi
Nào hay chả đặng hoá ra tồi
Khi phàm cất giọng lời trôi nổi
Buổi tục ru hồn tiếng đãi bôi
Tựa cửa nhìn song tìm chỗ gối
Vào hang nhỏ lệ kiếm nơi ngồi
Âu sầu đáy dạ vì bao lỗi
Ngã ngựa nên đành vứt bỏ thôi
Nào hay chả đặng hoá ra tồi
Khi phàm cất giọng lời trôi nổi
Buổi tục ru hồn tiếng đãi bôi
Tựa cửa nhìn song tìm chỗ gối
Vào hang nhỏ lệ kiếm nơi ngồi
Âu sầu đáy dạ vì bao lỗi
Ngã ngựa nên đành vứt bỏ thôi