Bố mẹ sinh em trắng tựa ngà
Đêm ngày ngửa mặt cúng người ta
Hôm thì đón cậu chu mồm liếm
Bữa lại mời ông ghé lưỡi chà
Rát bởi môi* lùa đâu dám trách
Đau vì đũa chọc chẳng thèm la
Rồi khi hết đát nào ai tưởng?
Lạnh lẽo nằm trơ nẻo xó nhà.
*môi: còn gọi là muôi.