Tơ hồng đứt đoạn hỏi vì đâu?
Để mộng ngàn năm mãi nhuộm sầu
Kẻ tủi bao phen đằm mắt ngọc
Người mừng trọn kiếp đỏ trầu cau
Chưa từng ghẻ lạnh câu vàng đá
Lại bị nhờn khinh chữ bạc đầu
Ngộ nhỡ ngày sau còn giáp mặt
Hai mình chẳng biết có nhìn nhau?
Hoạ cùng Ngọc Mỹ