Bây chừ chẳng gặp biết làm sao
Nghĩa thắm vùi chôn tự thuở nào
Bởi đã quên tình lên rặng núi
Nên liền bỏ đạo xuống đồi cao
Nàng thơ ở lại nơi thành lũy
Lãng tử còn trong tận chiến hào
Ngọn tháp bên đường luôn vững chải
Nay người biệt trở nỗi niềm chao
Nghĩa thắm vùi chôn tự thuở nào
Bởi đã quên tình lên rặng núi
Nên liền bỏ đạo xuống đồi cao
Nàng thơ ở lại nơi thành lũy
Lãng tử còn trong tận chiến hào
Ngọn tháp bên đường luôn vững chải
Nay người biệt trở nỗi niềm chao