Hỡi chị đường thi nổi sóng cồn
Sao mà ẩn sống mãi vùng thôn
Làm anh bãi cạnh cười rung rốn
Để lão nhà bên xướng dựng hồn
Những cụm thơ sầu này phải đốn
Từng trang sách giở đã cần chôn
Hay nàng mãn tuổi không còn vốn
Cũng chẳng mà cho rộn tiếng đồn
Trang đường luật Hắn nổi như cồn
Bỗng lại quay về ẩn cuối thôn
Mỗi buổi hoa đùa thư thái dạ
Từng hôm bướm ghẹo thảnh thơi hồn
Đâu vì mỏi mệt cần lui tránh
Chẳng ngỡ ưu phiền đợi lấp chôn
Chỉ tội cho mình thương nhớ vẫn
Hằng đêm nghĩ kế hỏa khai đồn!
Bỗng lại quay về ẩn cuối thôn
Mỗi buổi hoa đùa thư thái dạ
Từng hôm bướm ghẹo thảnh thơi hồn
Đâu vì mỏi mệt cần lui tránh
Chẳng ngỡ ưu phiền đợi lấp chôn
Chỉ tội cho mình thương nhớ vẫn
Hằng đêm nghĩ kế hỏa khai đồn!