NGÀN dặm TÌNH xa nỗi nhớ đầy
NĂM dài lệ ĐÃ hóa thành mây
THƯƠNG sầu lại ước KHƠI duyên ngộ
HOÀI cảm RỒI mong hợp ái bày
MỘT áng trăng tà vơi MỘNG tỏa
BÓNG làn khói nhỏ KHÓ mơ bay
NGƯỜI lưu viễn xứ dần lơi NHẠT
THÔI chớ tàn PHAI trọn kiếp này
Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi
Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai
Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai