Thả lại lòng buông cũ ấy rồi
Không buồn chẳng đợi khép làn môi
Chân trần lặng bước luôn ngàn nẻo
Gót nhỏ thầm đi mãi một đời
Hạnh khổ thường cơm dùng lấy bữa
Ân nồng vẫn nước để cầm hơi
Bao người dõi kính theo cùng trải
Những ủ đầy trông đức trọng ngời
Không buồn chẳng đợi khép làn môi
Chân trần lặng bước luôn ngàn nẻo
Gót nhỏ thầm đi mãi một đời
Hạnh khổ thường cơm dùng lấy bữa
Ân nồng vẫn nước để cầm hơi
Bao người dõi kính theo cùng trải
Những ủ đầy trông đức trọng ngời