Nđt
Để gió hờn bay rũ nợ đời
Đông về lạnh giá thoảng buồn nơi
Ngày xưa lỡ nói duyên thầm hẹn
Buổi đắng hờ ghi mộng trĩu cời
Trải gót chân mềm thương chợt đẫm
Lay cành lá nhỏ giận từng vơi
Người đi một bóng chiều hoang ngả
Mắt nọ còn đâu đã chẳng ngời
Đông về lạnh giá thoảng buồn nơi
Ngày xưa lỡ nói duyên thầm hẹn
Buổi đắng hờ ghi mộng trĩu cời
Trải gót chân mềm thương chợt đẫm
Lay cành lá nhỏ giận từng vơi
Người đi một bóng chiều hoang ngả
Mắt nọ còn đâu đã chẳng ngời