Mê ghiền cái thú họa thơ ôi
Mở mắt phôn nhìn cứ rứa thôi
Bếp chẳng chùi lau nên ngửi thối
Nhà nào quét dọn bởi nghe hôi
Ông chồng ruột quặn quăng chày cối
Mụ vợ xương ê dẹp chén nồi
Đã thế chưa buông còn mải lội
Chàng đành tới chợ kiếm hàng xôi
Độc Vận