Lhtnv. Nđt
Nhung mềm đã trải dưới bàn chân
Rũ nhạt làn sương phủ trắng ngần
Bữa sớm luôn chờ cung nhịp mở
Nơi chiều vẫn vẳng tiếng đàn ngân
Còn trông nghĩa ấy là duyên phận
Cứ hỏi tình kia nữa mộng phần
Lại để nồng ngây vùi cõi nhớ
Say hồn một thuở đắm lòng nhân.
Rũ nhạt làn sương phủ trắng ngần
Bữa sớm luôn chờ cung nhịp mở
Nơi chiều vẫn vẳng tiếng đàn ngân
Còn trông nghĩa ấy là duyên phận
Cứ hỏi tình kia nữa mộng phần
Lại để nồng ngây vùi cõi nhớ
Say hồn một thuở đắm lòng nhân.
Say hồn một thuở đắm lòng nhân
Tại nẫu vì sao chẳng ái phần
Bủa cõi thương hoài tim úa đọng
Cho chùa thoảng mãi khánh rền ngân
Lần xưa bỗng tỏ rằng mơ thắm
Bận cũ hằng ghi bởi ước ngần
Trở bước quen dài theo ngã nọ
Ai nào có hiểu nỗi buồn chân
Tại nẫu vì sao chẳng ái phần
Bủa cõi thương hoài tim úa đọng
Cho chùa thoảng mãi khánh rền ngân
Lần xưa bỗng tỏ rằng mơ thắm
Bận cũ hằng ghi bởi ước ngần
Trở bước quen dài theo ngã nọ
Ai nào có hiểu nỗi buồn chân