Nghĩa chẳng vuông tròn vội trốn đi
Đài trang tủi phận hết xuân thì
Duyên buồn bởi lụy người thêm chán
Mộng lỡ do hờn thuở ngán ghi
Níu mãi ân tình chi của nọ
Vương hoài đạo lý bỏ nguồn si
Từng hôm nghĩ loạn tâm bào nhớ
Hận cả ông trời nỡ cách li
Đài trang tủi phận hết xuân thì
Duyên buồn bởi lụy người thêm chán
Mộng lỡ do hờn thuở ngán ghi
Níu mãi ân tình chi của nọ
Vương hoài đạo lý bỏ nguồn si
Từng hôm nghĩ loạn tâm bào nhớ
Hận cả ông trời nỡ cách li