NỢ đảo triền miên bởi tại lười
TIỀN nào thoả chí miệng nhà ngươi
MUA vươn tuổi hạc dân tình mến
RƯỢU đắm hoàng hôn xã tắc cười
ĐÂU hẳn men nồng tâm mới rạng
KHÔNG cần tửu đắng dạ càng tươi
THẾ thần cũng rã cùng bao chú
SỐNG BẢY MƯƠI NĂM ĐÃ MẤY NGƯỜI
“Tửu trái tầm thường hành xử hữu
Nhân sinh thất thập cổ lai hy”.
Hai câu thơ trên là câu 3 và câu 4 trong bài thơ KHÚC GIANG KỲ 2 của Nhà thơ Đỗ Phủ (712 - 770) thời Nhà Đường, Trung Quốc và được nhà thơ Nguyễn Khắc Hiếu (bút danh Tản Đà) dịch:
“Nợ tiền mua rượu đâu không thế?
Sống bảy mươi năm đã mấy người?"
Xin mạo muội mượn làm câu khoán cho bài thơ THẾ THỜI
Nhân sinh thất thập cổ lai hy”.
Hai câu thơ trên là câu 3 và câu 4 trong bài thơ KHÚC GIANG KỲ 2 của Nhà thơ Đỗ Phủ (712 - 770) thời Nhà Đường, Trung Quốc và được nhà thơ Nguyễn Khắc Hiếu (bút danh Tản Đà) dịch:
“Nợ tiền mua rượu đâu không thế?
Sống bảy mươi năm đã mấy người?"
Xin mạo muội mượn làm câu khoán cho bài thơ THẾ THỜI