THƠ thẩn hèn chi nó gãi đầu
KHÔNG buồn hóng chuyện mãi tìm câu
KẺ vừa nhẹ nhõm ân đà thắm
HOẠ khéo êm đềm nghĩa đã sâu
THI phẩm lời hay nhiều chú nguyện
NHÂN duyên ý đẹp lắm anh cầu
TỦI lòng tác giả nào ai thấu
PHÚ CHẲNG NGƯỜI NGÂM MẶC KHÁCH SẦU
Câu khoán mượn:
“Thơ không kẻ hoạ thi nhân tủi.
Phú chẳng người ngâm mặc khách sầu”
“Thơ không kẻ hoạ thi nhân tủi.
Phú chẳng người ngâm mặc khách sầu”