Buông lung mặc ý tạo duyên đời
Cái nghiệp theo mình nó vậy thôi
Khổ giữa đêm dài ngăn lệ nhỏ
Đau trong cảnh vắng tắt môi cười
Trò vung rộn rã bao điều quậy
Trận thả tưng bừng lắm cuộc chơi
Thác loạn triền miên nào có biết
Nâng niu hạnh phúc được thân người.
Hoạ thơ VNTH