CÁT BỤI tan rồi tưởng đã xong
Mà sao BIỂN NHỚ vội khơi dòng
MƯA MÙA HẠ vãn tôi còn ngóng
NẮNG THỦY TINH tàn bậu vẫn mong
Nếu DIỄM XƯA hiền không trở giọng
Thì DU MỤC dễ đổi thay lòng
TÌNH XA lại trách hờn duyên mỏng
LẶNG LẼ NƠI NÀY mảnh yếm cong
(Đảo vận, Tập danh nhạc Trịnh, Lưu thủy đối)