Lặng lẽ trồng si đến dại khờ
Bao điều bỡ ngỡ với vần thơ
Khi buồn kẻ đợi tâm thờ thẫn
Lúc khổ người trông dạ hững hờ
Khắc khoải niềm thương vì lắm nhỡ
Âm thầm nỗi giận bởi nhiều ngơ
Canh trường vắng vẻ dòng châu ứ
Giữa cảnh đìu hiu mí lệ mờ.
(Bát láy)